Mittwoch, 23. Dezember 2020

Lu Hà Phê Phán Xuân Diệu Chùm 3

 

Trận Gió Thu

 

Hoài công tìm mãi ở đâu xa

Thanh thoát hương rơi rụng bốn muà

Tố lan bạch diệp khoe màu sắc

Hữu ích vì ai một giấc mơ ?....

 

Xuân đến xuân đi xuân lại qua

Diệu còn mê dại áng xuân thu

Chế ngự tâm hồn bao kẻ khát

Lan hương hồng bạch dụi tàn thơ

 

Viên mãn gì đâu trận gió thu

Những oan nghiệp chướng cuả ngày xưa

Con thuyền chiếc bách theo dòng nước

Cóc nhái nhảy lên vẫn mộng mơ

 

Thơ phú tình tang một bóng ma

Đã qua giấc ngủ nhuộm tinh cầu

Lỗi con khỉ độc làm ông tổ

Thời thế Đông Âu trận gió muà !

 

2008 Lu Hà

 

 

 

 

Việt Gian Gà Nòi

 

Làm sao hiểu được chữ yêu

Như ông phỗng Diệu đìu hiu một mình

Tấm thân trơ trọi năm canh

Đàn bà chẳng có như cành củi khô

Tối ngày ông chỉ vẩn vơ

Thơ thơ thẩn thẩn vật vờ em ơi!

Thoảng mùi khăm khẳm mồ hôi

Râu ria lông lá đười ươi hiện hình

Mấy chàng lực lưỡng vây quanh

Đồng tình luyến ái ruồi xanh tủi sầu

Linh hồn vùi dưới chân cầu

Hai con cẩu đực lầu bầu lang bang

Thơ tình chỉ tổ bẽ bàng

Xem quan thái giám khẽ khàng ái ân...

Mần nhau tứ túc tay chân

Sùi bong bóng nước mấy vần thơ chua

Yêu cho bọt mép trào ra

Kià Ngô Xuân Diệu gật gù bún riêu

Ai ra hàng điếu hàng niêu

Cột cờ hàng mã tiêu điều hoàng hôn

Thơ tình chi nưã cho buồn

Bê đê đồng bóng chui luồn đó đây

Từ ngày có đảng cầm tay

Chỉ đường vạch lối càng say mùi tần

Húng lìu nhưạ mận chó săn

Bán chôn nuôi miệng việt gian gà nòi...?

 

25.1.2012 Lu Hà

 

 

 

 

Bóng Ma Thơ

 

Khen khéo cho thơm cái sự đời

Cũng thơ cũng phú cũng như ai

Tham ăn khối kẻ ra hàng bún

Thịt chó chả quay vẫn nặng mùi...?

 

Gọi là hoàng tử có mừng không?

Đệ nhất bắc Hà chỉ có ông

Thiên hạ vùi đầu say rượu máu

Theo chân Tố Hữu để nhai xương

 

Sấm sét aí tình được mấy chiêu

Mấy ai đã được hưởng tình yêu

Nên ông tự đắc thơ hay quá

Cho kẻ tiểu nhân phải sụt sùi

 

Hoàng tử sao ông không lấy vợ

Tránh xa né tránh lũ đàn bà

Ông mê say đắm nào ai nhỉ

Nên thơ ông viết cứ lờ mờ

 

Hồn thơ thì phải nén trong lòng

Chớ có âu sầu như Hữu Loan

Than thở lâm ly đừng Nguyễn Bính

Như con chim nhốt ở trong lồng

 

Thiên hạ u mê được mấy chương

Hoàng thân tình ái ngưạ giong cương

Thơ say túy lúy mùi tương ốc

Thịt chó rau dăm với chaó lòng

 

Chúng sợ hồn thơ quá mặn nồng

Cản lòng chiến sỹ lúc xung phong

Trên đường ra trận đeo thù hận

Giai cấp tiên phong nhuộm máu hồng

 

Đảng tính bao trùm độc bá vuơng?

Vợ chồng cha mẹ chẳng yêu thương

Thi đua mạng sống cùng dâng hiến

Thân xác học trò buổi nhiễu nhương

 

Tính toán lưu manh đủ lắm rồi

Nhân văn giai phẩm cảnh sầu bi

Tuyên dương thi sĩ hồn ma quỷ

Cốt cán trung thành dễ mấy ai?

 

Trong đám cai thơ nổi một ông

Quyền hành thống trị khối văn chương

Tiếng tăm lừng lẫy mùi tôm mắm

Thơ thét oai hùng khắp bốn phương

 

Bầm ơi, sai bét cả gieo vần

Tủn mủn vài dòng cũng nổi gân

Bằng trắc rối mù trong nắng hạ

Mặt trời uế xú lụy muôn dân

 

Có người còn chẳng biết làm thơ

Ấm ớ ậm ờ thớt mặt ra

Kiêu hãnh tự hào đòi bá nghiệp

Sổ thơ người khác nhận vơ vào...

 

Thơ tớ thường thường cũng kém thôi

Tấm lòng trang trải với trần ai

Chẳng như bao kẻ tâm hồn rỗng

Súng đạn dùi cui nhất sử thi

 

Bao chuyện hận thù ghét kẻ tài

Tuyệt đường kinh tế hết sinh nhai

Hữu Loan cơ cực đời đau khổ

Dao cạo Trần Dần phọt máu tươi

 

Thơ ơi, thơ nhục chẳng làm sao

Nghe lũ văn nô dỏng tiếng ca

Thi sỹ chính danh đều chết sạch

Thơ tan trong máu lẫn bùn nhơ

 

Tiến Duật nổi lên hô thật to

Phượng hoàng chống Mỹ suối reo ca

Dăm bài phá luật con chim gáy

Viện sỹ hàn lâm nhất nước nhà

 

Thời buổi bây giờ thơ với phú

Buôn gian bán chữ bốc thơm nhau

Việt Nam bế tắc đường văn hoá

Chợ bán thơ chen mộng chữ giàu

 

Thơ khổ làm sao thơ với thơ

Viết nhăng viết cuội cứ lơ mơ

Gieo vần bằng trắc không tuân thủ

Lếu láo vài câu cứ viết bưà

 

Đời thuở nhà ai thơ giống văn

Cua ngang cóc nhảy loạn nhân luân

Vài thằng mọt bút tranh nhau xới

Cách mạng hồn thơ tẩy não dân

 

Nguyễn Trãi Bỉnh Khiêm chết đã lâu

Nguyễn Du Nguyễn Khuyến cũng là ma

Bực mình đạp vỡ quan tài dậy

Quắc mắt dựng râu Tiến Duật đâu?

 

Có lẽ là do chủ nghĩa Mác

Xui khôn xúi dại với bày đàn

Trở về thiên cổ thời hang hốc

Rừng thẳm tuyết dày vượn hú vang

 

Thơ phú văn chương buổi thụt lùi

Ngày càng đơn giản chẳng cầu kỳ

Không cần ngẫm nghĩ suy tư nữa

Mác đã lo xa hết cả rồi…

 

Vật chất sinh ra đời khốn nạn

Tranh nhau bổng lộc với quyền hành

Nhân tài khánh kiệt dìm nhân sỹ

Kéo bè độc đảng haị dân lành

 

Các nước văn minh đều thế cả

Biết chê biết nhận thấm dừ đòn

Truyền hình báo chí gây công luận

Trí tuệ con người mới khá hơn

 

Nhìn lại Việt Nam tớ thấy buồn

Lúc nào cũng sợ vạ vào thân

Sinh ra quen thói đời tâng bốc

Trán thấp ngồi ngang đức thánh trần

 

Đua chen báo chí theo lề phải

Một thế kỷ qua hận quá nhiều

Nhồi nhét vào đầu bao thế hệ

Bao giờ rửa sạch hết ôi thiu?

 

Thân tớ sinh ra cũng thiệt thòi

Đầu thai nhầm phải cõi trần ai

Cho nên đời tớ đầy đau khổ

Đi khắp hoàn cầu tổ quốc ai?

 

Nay tớ làm thơ kể chuyện đời

Tự do thơ phú tấm lòng ngay

Hồn người Việt quốc cao lồng lộng

Lệ đổ trào dâng đứng dưới trời

 

Khen mãi bốc nhau cũng đủ rồi

Bây giờ ngược laị tớ chê bai

Tư duy trí tuệ là như thế

Trong cõi luân hồi biến đổi thay?....

 

4.4.2008 Lu Hà

 

 

 

 

Hoàng Tử Ái Tình

 

Đứt duyên hạ giới một đường tơ

Luyến aí tình chàng nửa gió mưa

Có lẽ dương trần vương nghiệp chướng

Đưa ma hoàng tử nhớ chiều thơ .

 

Thiên hạ họ mê say đắm ông

Mà tôi ngao ngán mới buồn không

Trái tim chẳng thuận lòng thi sĩ

Đặt bút xin đừng chớ bẻ cong .

 

Ai dám chắc rằng yêu thiết tha

Tình trường ân ái suốt canh thâu

Hay là mượn bút mua danh hão

Thuyền nặng trăng suông một chuyến đò ?

 

Chẳng nhẽ kiếp người chẳng có thơ

Ngợi ca nam nữ mối tình đầu

Sống bằng chỉ thị và văn bản

Khẩu hiệu tuyên truyền nâng cõi mơ ?

 

Hoàng tử như ông một mảnh thơ

Nhạt như nước ốc mặn như dưa

Cay như giềng mẻ chua mùi dấm

Chẳng có yêu thương chẳng mặn mà...

 

Ông ghét Hữu Loan Hàn Mạc Tử

Tình người như thể giấc chiêm bao

Thương yêu ông bảo: loài tư sản

Thối cả lòng ai cơn gió mưa...

 

Thoang thoảng hoa nhài chỉ có ông

Hồn thơ tinh khiết sạch vô trùng

Chiều mưa Hà nội đường lai láng

Thịt chó rượu say vẽ chủ trương

 

Bê đê ơi hỡi chàng đâu tá

Thiếu một hồn thơ trái đất buồn

Lai sinh xin chớ đừng lai vãng

Kẻo nhỡ giống nòi tuyệt tử tôn

 

Tôi chẳng buồn đâu nếu vắng ông

Cho đời nhẹ bớt nỗi kiêu căng

Thơ văn như thế đòi vương miện

Một nén hương thưà kính viếng ông!

 

2008 Lu Hà

 

 

 

 

Mộng Ghi Văn Miếu

 

Xuân động đầu muà nỗi ngóng mong

Diệu càng mê mẩn tháng ngày trông

Đồng duyên luyến ái nàng thơ cóc

Tính chẳng tròn năm tấm mộng vàng

 

Luyến ái tình chàng vẫn ngẩn ngơ

Ái ân chẳng trọn tháng ngày mơ

Hoàng hôn lững thững ra hàng bún

Tử tuyệt giống nòi khóc bố Thu?

 

Mộng mơ thi sĩ vào Văn Miếu

Du khách cầu xin một quả rơi

Loạn cả dương trần loài ếch nhái

Tình như nước ốc nhạt như vôi

 

Tuyệt thế giai nhân một mảng thơ

Tử tôn nòi giống chúng ngâm nga

Vô tiền khoáng hậu mong thành đạt

Đạo đức vô loài xã hội ma

 

Thế giới bàng hoàng trận gió Âu

Kỷ nguyên hy vọng đã sang màu

Việt Nam văn sĩ còn chen chúc

Thơ thẩn kià ai vẫn ngẩn ngơ ?

 

Tuỉ hờn vong bản lũ đười ươi

Nhục nhã sao cho một kiếp đời

Mãi quốc cầu vinh đầy tội lỗi

Sao đành nhắm mắt để đời trôi ? ? ?....

 

Mượn tiếng thi nhân chàng viết thơ

Một mình ôm ấp tấm thân trơ

Nghe theo lời đảng gieo hoang tưởng

Chi bộ phân công mất tự do

 

Mượn gió bẻ măng chàng thét to

Tình yêu đảng bác mộng hung đồ

Thương nhau xin chớ quên công vụ

Ủy mị là theo lũ thối tha

 

Thơ văn nhạt nhẽo suối tuôn mưa

Hoàng tử làm thơ thật thế sao ?

Cổ động tuyên truyền theo chỉ thị

Chủ trương tuyên huấn duyệt văn nô

 

Thiên hạ đui mù mãi thế sao?

Tình người chẳng có vắt ra thơ

Lưà bao bạn trẻ tranh nhau đọc

Văn Miếu mộng mơ hàng chữ to...

 

Lời vàng chân thật nhắn cho ai

Chẳng phải phô danh ngạo nghễ gì

Văn bút phải đâu quyền độc chiếm

Tình người muôn thuở dễ ai hay?

 

Tôi muốn nhắn ai tới cửu trùng

Mịt mù tăm tối ngọn cờ hồng

Bởi loài ma quỷ đưa đường lối

Dẫn dắt thanh niên xuống điạ đàng

 

Tôi viết ra đây nỗi chán chường

Hỡi chàng Hoàng tử tiệt sinh trùng

Nhà thương áo trắng mùi cồn thuốc

Màu trắng say xưa chẳng dõi dòng…

 

Mộng ghi văn miếu hãy quên đi

Tình ái phải đâu ở chốn này

Chiêu thức thơ tình đâu phải lối

Duyên tình mệnh bạc mộng cuồng si!

 

2008 Lu Hà.

 

Tôi có làm 3 chùm thơ về Xuân Diệu, chùm 1 và 2 tôi chọn những bài hay cuả ông làm trước năm 1945 để cảm xúc, cảm tác, sáng tác. Nói chung là có sự ngưỡng mộ. Nhưng sau năm 1945 Xuân Diệu chỉ làm thơ vớ vẩn ca ngợi đảng và bác là chính. Ngoài ra lại là người tích cực nhất cùng Tố Hữu, Chế Lan Viên  và tập thể bồi bút chống Nhân Văn Giai Phẩm và các nhà thơ miền Nam nên tôi mới sáng tác ra chùm thơ số 3 này.

 

 

 

 

Chui Vào Túi Ta

 

Cuộc tranh đấu cam go sống mái

Được bác Hồ te tái đến thăm

Bác ăn rồi bác lại nằm

Bác khuyên chúng cháu băm vằm dân ra

 

Chúng con nguyện thành ma quỷ đỏ

Bước theo chân lãnh chúa diệt nòi

Mác Lê chủ nghĩa tanh hôi

Cùng Mao Xáng Xế trọn đời thủy trung

 

Thành chó sói bần cùng dân chúng

Lột xác mình theo đảng cướp ăn

Xá gì hai chữ việt gian

Thiên đàng bong bóng lường gàn tiến lên

 

Quyết bán nước làm tên xung kích

Nắm tay thề vở kịch đại đồng

Miền Nam giải phóng tấn công

Hòa bình thế giới cờ hồng tung bay

 

Làm nô bút cáo cầy chó má

Mẹ thằng Thu Bố Hạ sinh tao

Trường Chinh cuốc mả đào mồ

Bất lương đểu cáng côn đồ sổ thơ

 

Hãy giết nữa thân trào máu đổ

Cùng Lan Viên Tố Hữu hắc nô

Sát nhân xây dựng cơ đồ

Lợi quyền ắt hẳn chui vào túi ta

 

cảm tác từ hai câu thơ của Xuân Diệu:

“ Mỗi lần tranh đấu gay go

Chúng con lại được bác Hồ tới thăm “

 

2.7.2013 Lu Hà




Mộng Ghi Văn Miếu

 

Xuân động đầu muà nỗi ngóng mong

Diệu càng mê mẩn tháng ngày trông

Đồng duyên luyến ái nàng thơ cóc

Tính chẳng tròn năm tấm mộng vàng

 

Luyến ái tình chàng vẫn ngẩn ngơ

Ái ân chẳng trọn tháng ngày mơ

Hoàng hôn lững thững ra hàng bún

Tử tuyệt giống nòi khóc bố Thu?

 

Mộng mơ thi sĩ vào Văn Miếu

Du khách cầu xin một quả rơi

Loạn cả dương trần loài ếch nhái

Tình như nước ốc nhạt như vôi

 

Tuyệt thế giai nhân một mảng thơ

Tử tôn nòi giống chúng ngâm nga

Vô tiền khoáng hậu mong thành đạt

Đạo đức vô loài xã hội ma

 

Thế giới bàng hoàng trận gió Âu

Kỷ nguyên hy vọng đã sang màu

Việt Nam văn sĩ còn chen chúc

Thơ thẩn kià ai vẫn ngẩn ngơ ?

 

Tuỉ hờn vong bản lũ đười ươi

Nhục nhã sao cho một kiếp đời

Mãi quốc cầu vinh đầy tội lỗi

Sao đành nhắm mắt để đời trôi ? ? ?

 

Xuân Diệu Đồng Tính Luyến Ái Hoàng Tử Mộng Du Loạn Tình Tuyệt Tử Vô Đạo Thế Kỷ Việt Thơ Tủi Nhục Mãi Sao?

2008 Lu Hà




Mượn Tiếng Thi Nhân

 

Mượn tiếng thi nhân Diệu viết thơ

Một mình ôm ấp tấm thân trơ

Nghe theo lời đảng gieo hoang tưởng

Chi bộ phân công mất tự do

 

Mượn gió bẻ măng chàng thét to

Tình yêu đảng bác mộng hung đồ

Thương nhau xin chớ quên công vụ

Ủy mị là theo lũ thối tha

 

Thơ văn nhạt nhẽo suối tuôn mưa

Hoàng tử làm thơ thật thế sao ?

Cổ động tuyên truyền theo chỉ thị

Chủ trương tuyên huấn duyệt văn nô

 

Thiên hạ đui mù mãi thế sao?

Tình người chẳng có vắt ra thơ

Lưà bao bạn trẻ tranh nhau đọc

Văn Miếu mộng mơ hàng chữ to...

 

Lời vàng chân thật nhắn cho ai

Chẳng phải phô danh ngạo nghễ gì

Văn bút phải đâu quyền độc chiếm

Tình người muôn thuở dễ ai hay?

 

Tôi muốn nhắn ai tới cửu trùng

Mịt mù tăm tối ngọn cờ hồng

Bởi loài ma quỷ đưa đường lối

Dẫn dắt thanh niên xuống điạ đàng

 

Tôi viết ra đây nỗi chán chường

Hỡi chàng Hoàng tử tiệt sinh trùng

Nhà thương áo trắng mùi cồn thuốc

Màu trắng say xưa chẳng dõi dòng…

 

Mộng ghi văn miếu hãy quên đi

Tình ái phải đâu ở chốn này

Chiêu thức thơ tình đâu phải lối

Duyên tình mệnh bạc mộng cuồng si!

 

2008 Lu Hà.

 

 

 

 

 

 

Biển Tình Vô Nghĩa

cảm nghĩ khi đọc thơ Xuân Diệu: Biển

 

Người ấy viết bài thơ vô nghĩa

Ý tối tăm chan chứa gì đâu?

Mộng mơ thành sóng bạc đầu

Hôn bờ cát trắng biển sâu đoạn trường

 

Nhưng không xứng vấn vương của biển

Một màu xanh hiển hiện hiền hòa

Ngàn thu vĩnh cửu nhạt nhòa

Hồn mây phiêu lãng một tòa thiên hương

 

Thần vệ nữ yêu thương vi vút

Thủy triều dâng hun hút khổ đau

Dù cho mưa nắng dãi dàu

Quản chi giông tố nhạt màu thời gian…

 

Máu tuôn chảy vạn ngàn ma chướng

Thì làm sao xứng với em đây…?

Cung đàn dìu dặt vơi đầy

Tình như bát nước ngất ngây má đào

 

Biển sôi sục thét gào giãy giụa

Chẳng yêu thương chất chứa căm hờn

Năm canh mây gió chập chờn

Hồn ma hoang dại đòi cơn mặn nồng…?

 

Chàng Xuân Diệu viển vông thê thảm

Chẳng biển xanh ảm đạm sóng cồn

Mơ thành sóng biếc bồn chồn

Nực cười bờ cát nụ hôn bẽ bàng.

 

*Xuân Diệu:“ Anh không xứng là biển xanh

                     Anh xin làm sóng biếc “

21.11.2015 Lu Hà

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Keine Kommentare:

Kommentar veröffentlichen